BIỂN - Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài
phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai
thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát
mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng
xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi
yêu bờ lắm lắm, em ơi!
ANH VÀ EM ĐÃ Ở XA NHAU LẮM RỒI
Anh và em đã ở xa nhau lắm rồi
Xa đến mức, nhớ nhau cũng là tội lỗi
Cái bóng chưa chạm nhau cũng đã ngoảnh đầu bước vội
Rồi lại cách xa thêm
Nỗi nhớ của những người yêu nhau rất êm đềm
Cũng giống như một ly chocolate, ngọt lịm và ấm áp.
Là vị của cà phê không đường, nồng chát
Đăng đắng, hoang hoải, say say.
Người ta có thể nhớ mình mà chẳng hay
Còn nhớ một người thì mình không có quyền nhớ.
Thành ra một cảm giác sờ sợ
Như thể đi vào giữa những cái nhìn khỉnh khinh
Cả khi bản thân cũng chẳng hiểu nổi mình
Cảm giác là người khát khô lầm lũi trong sa mạc
Mà trong tay chỉ có một bình độc dược.
Không muốn uống cũng phải uống, càng uống lại càng mê
Để nỗi nhớ như một mũi thép lạnh lùng
Lách qua từng mạch máu thớ da
Ngấm rồi, trái tim cũng vì thế mà rách nát …
Nỗi nhớ… Ai đã từng trải qua?
AI ĐÓ GIẬN EM RỒI
Em đã sai khi đôi lần nông nổi
Chẳng khéo lời đã vội nói lời buông
Chẳng hiểu Anh những lúc Anh buồn
Nên Anh giận, giận luôn mấy bữa.
Trăng hôm nay chỉ lên một nửa
Có lẽ buồn vì thấy vắng Anh
Gió hôm nay cũng chẳng được lành
Để Em ốm, ho nhiều Anh ak.
Anh giận rồi nên cứ thấy xa xa…
Điện thoại nằm im, trả lời chẳng thấy
“Búc phây” (face book) giờ đây sao buồn đến vậy
Anh chẳng lên đèn chát chít với Em.
Em biết mình sai vì những hờn ghen
Suy nghĩ trẻ con hoen mờ đôi mắt
Cứ nghĩ về Anh mà lòng quặn chặt
Anh ý đâu rồi sao chẳng nhắc tên Em.
NHỚ EM
Đêm nay tôi không ngủ
vì tôi đang nhớ nàng
những nỗi nhớ miên man
trôi từ từ, rả rích
yêu nàng như một sở thích
thích ngắm nàng hàng phút, hàng giây
thích ngồi ngây ngây mơ về khuôn mặt kì lạ
“véo má cái cho sướng đạ”
rồi ăn vạ ” sao má véo sướng ghê”
yêu nàng như một nỗi đam mê
mê nụ cười là con tim tê đến điên dại
mê cái chút khờ dại khi được chị quan tâm
từ đó em biến thành thằng hâm khi nghĩ nó là tình yêu đôi lứa
“Em à! chị vẫn rứa
vẫn mãi là chị của em thôi
dù thời gian cứ trôi
cuộc sống vẫn bộn bề hối hả
em yên tâm! chẳng sao cả, có chị đây”
trong đời, sẽ có những phút giây
cuốn theo sự thơ ngây và bao ước mơ muốn cùng nhau thực hiện
công nhận! đời không phải lúc nào cũng lương thiện
hãy vững vàng và đối diện với chính ta
HÃY NÓI YÊU THÔI, ĐỪNG NÓI YÊU MÃI MÃI…
Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi,
Bởi chuyện chúng mình còn dài lắm Anh ơi!
Đừng hứa nhiều rồi cứ lại buông lơi…
Để niềm tin đợi hoài chẳng thấy.
Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu Em-yêu nhiều đến vậy,
Bởi yêu quá nhiều sẽ chóng nhạt bờ môi.
Cứ yêu ít thôi, xin đừng có vội,
Để qua mỗi một ngày có thứ để ta yêu.
Hãy nói yêu thôi, chứ đừng nói ngày sau sẽ hạnh phúc thật nhiều
Em chăm chút cửa nhà còn Anh sẽ đón con
Hãy nói yêu thôi, khi hiện tại vẫn còn
Chứ đừng nghĩ về tương lai để mỏi mòn suy nghĩ.
Hãy nói yêu thôi, chứ đừng thề Anh nhỉ?
Bởi trong tình yêu tránh làm sao những ích kỷ cuộc đời
Đẩy khoảng cách hai ta cứ thế tự xa rời
Nên nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi.
NÀNG BÂN NHỚ CHỒNG – EM CŨNG NHỚ ANH.
Anh có về bên Em đón rét Nàng Bân không?
Cái lạnh cuối xuân se se vào nỗi nhớ!
Lất phất mưa bay tan trong từng hơi thở
Em vội thu mình thấy nhớ. Nhớ Anh!
Mới hôm kia thôi trời xuân còn đỏng đảnh
Hong nắng hanh vàng tết bím nhẹ hai bên
Thế mà hôm nay đã nhõng nhẽo bên thềm
Kéo hạt mưa bay khóc nhè chẳng nín.
Anh có biết chăng trong trái tim thầm kín
Dẫu nhớ Anh nhiều cũng chẳng giống Nàng Xuân
Tối đến đắp chăn, cất nỗi nhớ âm thầm
Tim có nhắc Anh chỉ rung lên rất nhẹ.
Nàng Bân năm nay đã không còn trẻ
Em cũng nhớn rồi nên ngoan lắm Anh ơi!
Nỗi nhớ Anh dẫu chẳng bớt vơi…
Nhưng Em biết giấu lòng mình đi ngủ.
Đã hứa với Anh không được buồn ủ rũ
Rồi sớm Anh về, thủ thỉ kể Anh nghe
Chuyện ngược, chuyện xuôi, chuyện to, chuyện bé…
Thỏ thẻ Em cười, cưng lắm đi thôi!
KHÔNG HỢP
Mẹ bảo rằng em chẳng xứng với anh
Về địa vị, công danh hay hình thức
Trước khi về mẹ anh còn thúc giục
“Quên nó đi hai đứa chẳng thể nào”
Chẳng thể nào tiếp tục chứ còn sao
Ngày hôm ấy mẹ anh luôn trì triết
Cách bác ấy nhìn em vẻ khinh miệt
Em rất buồn anh có biết hay không?
Anh đừng giận nếu em dám mở lòng
Lúc này đây nói ra những suy nghĩ
Anh yêu em nhưng mà sao anh chỉ
Biết yêu thôi phụ thuộc mãi mẹ mình…
Là đàn ông sao anh cứ lặng thinh
Chẳng quyết tâm thắp lửa tình ta đã
Em đã từng, đã từng rất vất vả
Khuyên mẹ em để đến được với nhau…
Đừng hỏi em, em chẳng biết gì đâu
Mẹ anh mà đâu phải mẹ em chứ
Hay là thôi, anh cũng đừng do dự
Nghe mẹ anh, bên hiếu anh nên làm.
Em chẳng biết mình hạnh phúc cho cam
Buông bỏ anh, điều em đang nghĩ đến
Chuyện chúng mình nay đã không trọn vẹn
Thì thôi anh quên hết ta đã từng…
Để chúng mình trở thành những người dưng
Nếu gặp lại như chưa từng quen biết.
THƠ TÌNH KHÔNG TÊN
1.
Đêm khuya có một gả khờ,
Ngắm trăng để khóc trăng thơ đời mình.
Ngắm trăng
thơ, khóc một cuộc tình,
Ngắm tình để khóc một mình dưới trăng.
Yêu thì
vẩn yêu nhưng tim đã tụy tiều
Miệng vẫn cười nhưng lòng rất cô liêu
Bao
cuộc tình cứ đến rồi đi mãi
Chỉ còn tôi lẻ bóng hoàng hôn chiều.
* Vẫn nhớ
ai đó…
* Vẫn quan tâm ai đó…
* Vẫn dõi theo ai đó…
…Và …
* Vẫn yêu
ai đó …nhiều lắm.!!
…Nhưng …
* Không dám hi vọng nữa !…
* Không dám
mong ước nữa!…
* Thiếu vắng ai lòng tôi rất nhớ…
* Mắt mơ màng nhìn tận
đâu đâu…
2.
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết
chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn
ngơ…
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng
cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em
yêu…
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình…
không thể
Sao hôm – Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng
anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh một tình yêu… không
thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ
về đâu….
3. Hoa sắc, hoa hương, hoa vẫn tàn
Tình nặng, tình
sầu, tình vẫn tan
Rượu đắng, rượu cay, rượu vẫn cạn
Người hứa, người thề,
người vẫn quên.
4.
Lặng lẽ đi không hề nhìn lại
Có kẻ sầu! nhìn gió nghĩ vu vơ
Người vô tâm
chẳng hề quay bước lại
Kẻ si tình lặng lẽ đứng trông theo
Gió lướt qua
thấy hàng mi ướt ướt
Một dòng sầu trên khóe mắt! Thấy cay cay..
5. Cơn gió buồn nhẹ đưa chiếc lá bay
Tôi ngồi đây
cùng nỗi buồn hiu quạnh
Lòng chợt lạnh cái lạnh của cô đơn
Gió từng cơn
vẫn vờn qua mí mắt
Khẽ lắc đầu để khỏi lệ tuôn rơi.
6.
Thuyền ta thả mái xuôi giòng
Chở trăng một mảnh chở thương một lòng
Sương
giăng sũng ướt ngày buông
Con thuyền chở nặng đêm buồn về đâu
7. Trăng buồn lặng lẽ nhớ ngày xưa
Ngõ vắng đìu hiu
tủi mộng thừa
Lạnh lẽo sương lùa qua mép cửa
Tiêu điều gió thổi cạnh rèm
thưa
Người đi rũ rượi phai tình lửa
Tớ ở âu sầu đẫm lệ mưa
Vụn vỡ tim
này tan khối nửa
Duyên mình lạc lõng bởi trời đưa !
8.
Đêm buồn ngọn gió xa đưa
Trăng soi bóng dáng người xưa hiện về.
Ngõ quen
nặng trĩu câu thề
Trời đêm tịt mịt tràn trề canh thâu.
Sao ta biến thành
giọt ngâu
Nhớ nhau đứt đoạn làm sao tiêu sầu.
Thôi thì đành để ngày
sau
Người ai thương tiếc viết câu chuyện buồn.
9.
Đêm buồn tình cũng buông lơi
Câu ca buồn đã xa rời nhân gian
Trăng buồn
che phủ mây ngàn
Gío buồn than thở… võ vàng hư hao
Sông sâu buồn chẳng cắm
sào
Con thuyền buồn dạt trôi vào đêm đen
Đoá Quỳnh buồn khóc sương
đêm
Ấm trà buồn – đắng môi thêm – thở dài…
Ta buồn biết ngỏ cùng
ai….?
Sâu vào thổn thức…chia ai….nỗi buồn
10. Đêm buồn lặng ngắm sao khuya
Sương giăng trắng
bạc bốn bề lạnh cặm
Gió đâu lên tiếng gọi thầm
Lá du cây chợt nghe nhầm
tiếng em.
11.
Đêm không ngủ được mơ hồ
Một mình đi giữa hư vô kiếm tìm
Sao nào vận mệnh
đời em
Còn anh xa cách đôi miền nhớ nhung?
Đêm
đen gió rít lạnh lùng
Trăng hờn phai sắc giữa lòng lặng câm
Mình em lẻ
bóng âm thầm
Một mình thổn thức nghìn năm thương hoài
Trách
chi con tạo lá lay
Mưa ngâu rả rich tháng ngày đợi mong
Bao giờ hát khúc
tương phùng
Mênh mông biển rộng trập trùng núi cao
Đêm
buồn hỏi các vì sao
Bao năm rồi vẫn cách nhau thiên hà ?
12. Có người thơ thẩn đem bán trăng
Bán cả tình
riêng của chị Hằng
Chỉ mỗi niềm đau là chú Cuội
Hiu hắt nỗi buồn bến sông
Ngân.
13.
Đêm buồn rót mật vào thơ
Trăng xưa ngoảnh mặt hững hờ mối duyên
Hắt hiu
sợi bấc ưu phiền
Lắt lay tơ nhện vẽ nghiêng nỗi sầu
Rối
bời trong dạ vì đâu
Mây đen che khuất đời nhau mất rồi
Vần thơ từ đó ngậm
ngùi
Để cho câu chữ bồi hồi trở trăn
Tìm
trong giấc ngủ nhọc nhằn
Khép mi giấu nỗi băn khoăn canh dài
Bên rèm gió
nhẹ vờn bay
Nuốt sầu nuốt cả đắng cay cuộc tình
14. Đêm nghe khúc hát sông quê
Tự dưng nước mắt lăn
về tuổi thơ
Khát khao nào có bến bờ
Sóng xô năm tháng dại khờ sóng ơi
Đêm
buồn, sông chảy ngang môi
Giấc mơ không vớt nổi thời đắm xa
Tuổi thơ
Người, tuổi thơ Ta
Biết sông nào đọng phù sa…sông nào!
15.
Thức trắng đêm nay nhớ một người
Một người tôi nhớ một người thôi
Đêm
nay,đêm nữa rồi đêm nửa
Mãi nhớ một người không nhớ tôi
Tôi
tìm tôi kiếm khắp muôn nơi
Bởi dấu môi xưa đã mất rồi
Từ dạo chia tay
người xa vắng
Người bỏ lại tôi giửa cuộc đời
Đêm
buồn tôi đếm bước lẻ loi
Khi gió về xuôi hảy nhắn lời
Rằng gió mưa ơi đừng
trêu nữa
Đừng đễ giọt mưa ướt tóc người
Tâm
hồn gụt chết giửa đơn côi
Em đến bên tôi thật rạng ngời
Cơn mê men đắng
hay dòng lệ
Rồi đắm chìm trong giấc ngủ vùi.
Sưu tầm